3 giờ sáng.
Khoảng bokeh phía sau cảnh quay quá đẹp.
Bộ phim làm anh cười hạnh phúc và khóc bao nhiêu lần đây.
Đêm nay, như bao nhiều lần khác, từng khung hình và từng lời thoại vẫn gây xúc động mạnh.
Saigon đẹp, con người đẹp, tình yêu cũng đẹp chỉ đời sống là buồn.
DVD hơi trầy một ít, nhưng không sao, anh đã copy một bản vào máy tính.
[…
Tối, trong lúc lục lại ổ cứng cũ, anh nhặt được mấy bộ phim ngày xưa copy vào, chúng chợt nhắc anh, rồi anh tìm, tìm và tìm, đâu rồi, bộ phim ấy, đâu rồi?
1h sáng, anh xới tung căn phòng, lục hết những thùng CD, không có.
Dưới nhà, mẹ anh đã ngủ, giờ mà anh xuống nhỡ làm mẹ anh thức dậy thì sao. Suy nghĩ mãi, anh nhón nhén cầm cái đèn pin nhỏ xuống dưới nhà để tìm.
Đêm nay anh không tìm ra cái DVD màu xanh trời ấy thì anh chết mất.
Cẩn thận lục tất cả hộc tủ, cuối cùng cũng tìm thấy nó trong một cái hộp nhựa cong vênh. Đúng rồi, hộp giấy của nó anh đã làm mất từ lâu. May quá, cái đĩa vẫn còn đây.
2004, kể cũng sáu năm rồi, nhanh thật.
Ngày đó, bộ phim còn được xem như một cú hit, đánh dấu sự thức giấc của điện ảnh Việt sau một thời kỳ dài im tiếng.
[…
Sau nụ hôn của 2 nhân vật chính trên sân thượng, góc máy kéo dần ra khoảng không, để phía xa xa dưới lòng đường vài chiếc xe máy chạy xược qua, đêm Saigon yên tĩnh, có một con người xách hành lý, trên tay là một bức ảnh bước đi lặng lẽ.
Cảnh quay vai nam phụ khẽ dọn hành lý và bước đến lấy bức ảnh rồi ra đi trong im lặng khiến anh bật khóc bao nhiêu lần.
Đó là câu chuyện đời buồn.
Nhưng tình yêu thì đẹp quá.
[…
Hôm nay, Kat kể với anh một chuyện làm anh rất đau lòng.
Không thể tin được người ta lại độc ác như thế.
Mà không, không phải không tin mà chỉ là quên mất người ta đã luôn độc ác như thế, hôm nay nhớ lại tự nhiên giận rung cả người.
Bao nhiêu lâu rồi anh không nghe những điều như vậy, có lẽ thời gian này quanh anh toàn những con người tốt, họ khiến anh quên mất rằng chẳng phải bấy lâu nay người ta luôn nói sau lưng anh rằng anh thế này thế nọ sao.
Trời đất, người ta sao mà bất công với anh quá. Có những thứ mình sinh ra đời có được chọn đâu. Như cái tên mình dùng mỗi ngày chẳng hạn. Thế nên ai đời đi dè bỉu người khác vì họ có một cái tên không được đẹp. Vậy mà người ta làm thế với anh vì những điều anh cũng không có quyền chọn giống như cái tên, cái họ.
Nó khiến anh suy nghĩ nhiều.
Có lẽ anh nên sống lại những ngày tháng cũ.
Độc đoán, khắc khe và im lặng.
Để anh trở thành một pháo đài bất khả xâm phạm.
Để tất cả đều ngán ngẫm và có chút e ngại khi nhắt đến anh, đó là lúc một cách vô thức họ cảm thấy sợ hãi trước anh.
Có lẽ anh nên như thế.
Thời gian qua đã là một cuộc dạo chơi dài.
[…
Gần đây anh bắt đầu cảm thấy thoải mái và thú vị với việc luyện Ielts, viết báo.
Khi bắt tay vào chúng, anh vui, thế thôi.
Cũng không nên bận tâm nhiều quá.
Sức anh có hạn. Theo đuổi những niềm vui nhỏ và hoàn thành nó đã là đủ rồi.
Những mối quan hệ muốn đến đâu thì đến, anh vứt hết.
[…
Chắc cũng đến hồi anh đi theo chủ nghĩa hiện sinh mất rồi.
Vinh Thong Nguyen.
chuyện gì vậy mày?
Ra Y!M đi, tao kể mày nghe