Airy với anh giờ như một khoảng nắng, ta chỉ có thể nhìn ngắm, cảm nhận mà tuyệt nhiên không cách nào cầm nắm, sở hữu.
Sáng thức dậy thấy nắng rọi qua cửa sổ, một ngày Saigon hiền lành quá đỗi. Ta thương và uống cho trọn nắng chảy tràn.
Nhưng ngày mai…
Saigon vẫn hiền hòa như thế, hay âm u trở lạnh, hay nắng dữ?
Chẳng ai biết chính xác.
Giống như nhìn thấy Airy mỗi ngày khiến anh khoan khoái và nhẹ nhõm nhưng ai biết được một khoảnh khắc nào đó Airy sẽ biến mất. Vĩnh viễn. Mãi mãi.
Giờ đây, anh an lòng để chấp nhận những điều như thế.
[…
Sáng nay đi dự hội thảo Hoạch định chiến lược cuộc đời, diễn giả đã nói một điều rằng không bao giờ được từ bỏ, cho dù bất cứ điều gì xảy ra.
Diễn giả khá trẻ, anh ta cứ nhấn mạnh nhiều lần khái niệm không-được-từ-bỏ ở cuồi bài diễn thuyết của mình. Mỗi một lần anh ta nói lên điều đó, anh lại nghe tim mình nhoi nhói.
Cũng chẳng trách được, diễn giả cũng là con người bằng xương bằng thịt thôi, diễn giả cũng chỉ sống được một cuộc đời thôi, nên làm sao trách nếu anh ta không nắm bắt hết những cuộc đời khác.
Có những thứ nằm ngoài hệ quy chiếu sống của anh ta, tuyệt nhiên không có một cơ hội để trải nghiệm làm sao anh ta nắm bắt và thấu hiểu. Làm sao anh ta biết được nhọc nhằn thế nào khi bất đắc dĩ là exception của xã hội. Làm sao anh ta hiểu được có những thứ nếu không từ bỏ chỉ có ngày càng thảm hại hơn mà thôi. Có những khi chừng như không có quyền lựa chọn nào ở đây, từ bỏ đã là một mặc định.
Giống như chỉ có thể từ bỏ Airy anh mới thôi vất vả. Chỉ khi chấp nhận con người ấy mãi không bao giờ về bên mình lòng anh mới nhẹ nhõm.
Khi anh hiểu và ý thức rõ anh không có một cơ hội nào, phía trước anh đơn giản là vực thẳm nên hoặc dừng lại, hoặc chết, anh chẳng có con đường nào để lựa chọn bước đi.
[…
Mọi thứ đang trở về đúng hệ quy chiếu của nó. Gia đình. Bạn bè. Công việc học hành.
Kết quả những bài thi tốt.
Long rong Hàn Thuyên café với vài người bạn, đi qua Công xã Paris mua đá bào, chụp choẹt lung tung ở nhà thờ lớn.
Tối về hai mẹ con đi siêu thị, mua bao nhiêu là bánh, cả kẹo sữa mềm.
[…
Khi tình đã trong…
…thì lòng cũng yên.
Vinh Thong Nguyen
không thích 1 cụm gồm 6 âm tiết cho lắm :)) hi`!
“Kết quả những bài thi tốt” chăng, mềnh là mềnh biết zb đang ghen tỵ đây mờ, :D
thix cái câu “khi tình đã trong thì lòng cũng yên”…. hehehehe
oh, cũng may là mọi thứ tự dưng lắng và trong lành lành như thế. Giờ đây mỗi lần nhận điện thoại của Airy, t ko quá phấn khích như hồi trc nữa, t vui khe khẽ, đủ để mỉm cười trong lúc trả lời điện thoại và một lúc sau khi đã nhấn kết thúc cuộc gọi. Nói chung t chấp nhận ngưỡng mà mình có thể có với Airy, t không còn tham vọng nữa bà ah. Nghĩ cũng lạ, sao trc đây tôi lại đủ can đảm để nghĩ về những điều xa như thế, để rồi chính nó khiến tôi đau buồn khi nhận ra những điều ấy mình ko bao h đạt đc. Haizzz. tự mình làm mình khổ đây mà.
ôi, bình thường lại rồi đấy hả người? Chắc chưa đấy…Yên thật sự có phải là một kiểu hạnh phúc không hở mày? Tao rất yêu sự trong lành mày ạ, có lẽ mọi thứ tình cảm chỉ thật là nó khi trong lành.
umh, chắc vậy mày ơi