Trên đường từ trạm bus về nhà, anh chợt nhớ đến những lần mẹ cắt móng tay cho bố. Không hiểu sao, sau tất cả những sóng gió, điều duy nhất còn lại trong anh là là hình ảnh bố nằm dài trên sofa xem TV, đầu bố gối lên chân mẹ rồi mẹ sửa móng tay cho bố trong khi bố kể với mẹ chuyện ở công ty, chuyện bạn bè bố.
Những ngày không có bố trong nhà đã không còn trống trải, anh đã quen, quen dần và yêu thương sự thiếu hụt này.
Những ngày gào khóc và van xin trong thơ ngây. Những ngày anh còn chưa biết gì về tình yêu và vẫn tin chỉ cần thôi đừng giận nhau thì lại sống được với nhau thôi mà, như kiểu trẻ con giận hờn nhau.
Những ngày ấy đã đi qua. Vĩnh viễn. Chúng đã thành quá khứ. Và anh chẳng còn nhớ bao nhiêu trong số chúng, anh dần quên tất cả, chỉ có hình ảnh mẹ sửa móng tay cho bố là in đậm mãi trong ký ức như một vết son. Để anh tin ít ra hạnh phúc đã từng hiển hiện.
Nhưng giờ đây, chính những ký ức đẹp đẽ ấy đang làm anh rơi nước mắt.
Anh đã khóc suốt trên đường về.
Vì anh nghĩ đến K và những gì chiều nay một người bạn vừa kể với anh.
Huyễn tưởng lôi kéo anh vào một nỗi buồn mà ở đó anh bắt gặp chính mình đang cố kết nối những hình ảnh rời rạc. Có gì giữa câu chuyện của bố mẹ anh và chuyện K với người yêu của K. Có gì giữa những điều trên với tình yêu anh dành cho K.
Có gì ở trong anh và ở ngoài anh. Có gì là tình yêu. Có gì là thầm lặng.
Phải chăng chẳng có gì hết.
Anh đang tự buộc chặt đời mình và kêu gào vì đau đớn. Anh đang siết chết chính anh mà không hề biết nó chẳng thể, thậm chí chưa từng một phúc giây nào, giết được những ý thức trong anh.
Chúng là một dòng chảy ngầm mà anh vô phương định đoạt.
Dòng ý thức.
Sau khi chọn quà 8-3 cho mấy cô gái trong nhóm, anh chưa muốn về nhà ngay, anh muốn dừng lại đâu đó ăn một món gì thật ngon, nong nóng. Nhưng chân anh cứ bước. Nước mắt anh cứ rơi. Anh mất kiểm soát ngay cả chính cơ thể mình.
Trong tuần tới, tối 2-4-6 anh đi học cô Bear trở lại, tối 3-5-7 đi học ở Nhân Văn, bài vở ở trường, tiếp tục hoạt động promote cho EproClub, apply vào TNS. Chừng ấy công việc chắc là sẽ đủ để anh chẳng lấy đâu thời gian mà buồn phiền.
Nhân tiện cảm ơn Hòa vì chuyện công việc ở TNS. Nó rất vừa vặn với khung thời gian của anh và lại rất thú vị.
Vinh Thong Nguyen
Vậy là bố mẹ anh cũng đã từng yêu nhau, có lẽ vì yêu nên ngừơi ta mới xa nhau, bố mẹ tôi thì lại không như thế
làm sao bạn biết đc trang wordpress của mình vậy
Qua một cái link bạn tôi gửi thưa ngài
ối, vinh hạnh thế, page này đc suggest luôn cơ à :PP
Chắc bạn tôi random ra đó B-)
thôi, cứ tin là đc suggest đi :DDD
Hêhê B-))
A viết nhiều bài hay ghê, cảm động wá! E tìm trang web http://www.eproclub.wordpress.com và tìm được link này.Nhân tiện cho e hỏi: làm sao để trở thành thành viên của Eproclubs vậy?
hở, sao em mò ra trang này vậy, a viết linh tinh thôi, nhật ký cá nhân ấy mà. Trong tuần này sẽ có kết quả Epro đó em.
em thấy trên phòng 603 có ghi thông tin về eproclub nên lên Google search thử và tìm ra blog của anh.Em có thể ghé blog của anh để đọc thường xuyên được không?^^Anh viết linh tinh nhưng em thấy hay^-^
a de public ma, e hung thu thi cu vao xem, ua ma em hoc lop nao vay
Thanks anh, em học lớp tài chính