Phía chân trời đã bừng sáng sớm mai lên
Vẫn mong đợi, em đợi mãi tiếng chân anh
Phút quay về không thể có với em
Biết không còn, biết không thể có anhĐông qua rồi, xuân về không có anh yêu
Nắng rất vàng nhưng tình ái đã úa tàn
Biết thế rồi sao tình vẫn khó quên
Đã yêu rồi trái tim này có anh thôi
Dạo này mình nghe nhạc khá nhiều, ngày nào cũng nghe, vài hôm một bài, nghe repeat đến nát, đến nhờn nhợn ở cổ.
Hôm nay là Uyên Linh, bỏ qua những chuyện lùm xùm xung quanh hiện tượng âm nhạc này thì không thể phủ nhận Uyên Linh sở hữu một thẩm mỹ âm nhạc cực kỳ ổn.
Hay bởi chất nhạc Quốc Trung phiêu quá thể.
Hay bởi tình cảm trong mình đã đằm thắm đi nhiều.
Mình rất thích từ “đằm thắm”, trong lúc nói chuyện với Tiger đã bất giác tìm lại được từ này, nó mô tả một cách chân phương những gì đang diễn ra trong mình.
Qua rồi những dữ dội, tình cảm trong mình như con ngựa hoang đã trải dông tố. Để giờ đây đủ từ tốn nhìn mùa đông về trên thảo nguyên và khi cần vẫn sẵn lòng phi nước đại.
Tiger bảo người như mình phải yêu liên tục, nghĩa là mình sẽ chỉ thoát khỏi K khi yêu một ai đó khác. Mình đã chống chế rằng trước khi mọi chuyện với K bắt đầu, đã có một thời gian mình sạch sẽ với N rồi đó chứ. Tiger lại bảo “anh chỉ hoàn toàn rõ ràng chuyện N khi anh dính chưởng của K thôi”. Mình cười xòa, cũng đúng. Mà thật ra tình cảm mình dành cho N đã cạn từ khi nào rồi, chỉ là mình không nhận ra thôi, K chỉ là xúc tác để mình nhận ra điều đó chứ không phải tác nhân để làm điều đó xảy ra.
Vừa nãy mình nghe một cuộc điện thoại, giọng vẫn mềm và ấm như thế nhỉ, cái cách gọi mình như thế. Ngày trước mình sẽ điên lên vì những cú điện thoại như thế này, nhưng giờ thì không. Mình vui khe khẽ thôi, biết người vẫn nghĩ cho mình, vậy là đủ.
Mình sẽ chờ.
Sự chờ đợi này là tự nguyện vì thế chẳng có yêu sách nào cho chúng cả. Mình chờ vì đơn giản lòng mình còn thương. Mình cứ chờ như thế thôi, khi nào người ta cần mình lại có mặt, không phải vì giúp người ta mà vì niềm vui của chính mình, vì yêu thương của chính mình. Bao giờ yêu thương không còn nữa, mình sẽ khước từ.
Lặng lẽ yêu thương ai đó là một điều đẹp trong cuộc đời đấy chứ, phải không.
Cuộc sống của mình tìm lại cân bằng rồi. Mình lại thấy vui những sáng café một mình. Những tối mưa che ô đi từ trạm bus về nhà. Những trưa ngồi ở 005 gặm bánh mì với sữa.
Mình mong K và người yêu sẽ êm đẹp. Gì cũng được miễn là K hạnh phúc, không nhất thiết hạnh phúc đó phải do mình mang đến. Nhìn thấy nụ cười rạng ngời trên gương mặt ấy là mình vui.
Thật tâm, những lúc mình thảng hoặc quay về phía K, bắt gặp cái nhìn của K, rồi cả hai lặng lẽ quay đi khiến mình đau xót lắm. Những khoảng khắc vỡ vụng như thế người ta nhận ra bao điều trong ánh mắt phía kia. Yêu thương này, hãy để mình mình hiểu.
Vẫn mong đợi những ngày nắng, những đêm mưa
Vinh Thong Nguyen
Tim còn yêu, lòng còn ấm, hãy trân trọng nhé, điều ta chẳng bao giờ tìm lại được.
Muôn vạn nẻo, mỗi ng một đường, mà đường nào cũng khổ
Thừa nhận 1 điều a là con người cần phải iu liên tục.
Và a vẫn đang iu liên tục nhưng theo những kiểu khác nhau thoy.
thì có ai bảo là tớ không đang yêu đâu
…thích và cảm động khi đọc entry này pine à!(mình cũng iu bài hát này qua trình bày của Uyên Linh lắm)
yeu thuong doi khi cung la co loi a nhi
Yêu thương, bản thân nó đã là lỗi.
tui ghét mấy ng` như kk
:|
sorry, but that’s true!
giá mà Th cũng ghét đc
Những con thiêu thân
Vàng ngà bé nhỏ
Cuộc vui
Và cuộc sống
Cách chúng chọn
Là sinh ra để bị tổn thương
Yêu kia
Thì cũng là lửa.
Nhóc con, phải nhờ đến pác Phạm Đình Ân tặng em đôi dòng
Những cái giật mình
Nhiều khi đang đi trên đường phố đông người
Tôi giật mình, sững lại:
Đột nhiên hiện về gương mặt quen thân ấy
Rồi lướt nhanh, thoắt lạ giữa dòng đời.
Em rõ ràng không có ở đây
Ai đó giống, mà lại không thể giống
Nhưng tôi vẫn muốn mãi mãi được giật mình xúc động
được thấy em nhiều ở chốn không em.
Tôi cất đi những cái giật mình
Của một thời tôi yêu em kỳ lạ
để đến sau này lỡ tôi chẳng còn gì để cho em nữa cả
tôi sẽ tặng em những cái giật mình.
Em có nụ cười tươi, mà phải tươi từ đáy lòng nhé! >:D<
Dạ em đã dọn sách mấy cái cm theo ý chị rồi á.
Hihi, cảm ơn chị, thơ hay quá!