Lưng chừng tổi 21 rồi, cơ mà hình như vẫn chưa lớn bao nhiêu. Vẫn chưa bình tâm, vẫn nông nỗi, nên vẫn liên tục đi tìm bình yên.
Là một chiều muộn gội đầu cho em gái. Đau sống lưng vì phải cúii người lâu, nhưng đầu tự dưng nhẹ đi, chỉ còn nghĩ những thứ như gội vầy đã sạch chưa nhỉ, có cần gội thêm lần nữa không.
Là một tối khuya, bật máy tính ngồi trong bóng tối cười tủm tỉm. Xem một bức ảnh trên fbook của bạn, đọc đi đọc lại những dòng viết. Bạn anh viết thế này: “Bạn à, nếu bạn thấy được tấm hình này, thì bạn là người duy nhất được thấy một điều kỳ diệu của mình…”
Là khi biết bạn in hết những bản thảo anh gửi, đọc rồi cất vô cặp đi đâu cũng mang theo.
Là giọt nước mắt khi cầm trên tay thiệp cưới của một người bạn lớn. Mừng cho chị, lẩm bẩm cầu mong hạnh phúc theo chị trọn đời. Hôn nhân là chữ “tình”, nó bắt đầu bằng tình yêu. Rồi nhiều năm tình yêu có thể nhạt đi nhưng sống cạnh nhau, lo cái ăn cái mặc, lo từng giấc ngủ miếng cơm cho nhau thì nó sinh cái nghĩa. Tình nghĩa cũng là “tình”, mà trên đời cái gì được gọi là “tình” thì đều đáng trân trọng.
(Em xin lỗi vì không dự hôn lễ của chị Vy. Nhưng có một điều chắc chắn, là em đã nghĩ về nó suốt trong nhiều ngày. Khi em gọi hôm chị làm lễ ở nhà thờ, em đã rất cố gắng để cuộc nói chuyện của chị em mình diễn ra trong hỉ hả. Hôn lễ là thứ đẹp nhất trong đời chị ạh, mà em chắc chẳng bao giờ có được. Nên mỗi khi nhắc bất kỳ điều gì liên quan đến CƯỚI là như thể ai đó vừa vặn một cái van trong em vậy.)
Là sáng giáng sinh, bạn mang bữa sáng sang nhà cho anh, ôm anh và hôn anh. Anh đã hứa sẽ viết một entry dài cho bạn. Nhưng chữ của anh chỉ viết được những nỗi buồn. Còn niềm vui, hạnh phúc xin cho anh cất vào túi áo. Vì túi áo gần tim.
Là cuộc cãi vả to tiếng với mẹ. Bao nhiêu dồn nén từ hai phía được mang ra nói hết với nhau. Để mẹ và anh lại vui vẻ. Để gia đình trở lại đúng nghĩa là một chốn để về.
Là mở Inbox thấy bạn hỏi bạn không chơi ảnh nên không rành, làm sao để mua Pro account của Flickr. Bạn muốn mua tặng anh.
Là 1 giờ sáng, mở hộp quà của bạn, khoác cái tạp dề Hikosen Cara có hình con mèo bạn tặng cho lên người. Đi tới đi lui trong phòng, nằm ngả ra giường rồi tự hỏi “giờ không lẽ mặc ngủ luôn ta”.
Là một trưa tĩnh lặng, ngồi sau nhà uống bia lạnh, thả mình chìm trong cái yên lành của tu viện Phanxico.
Là bao nhiêu những điều nữa, ngày qua vội có thể anh không kịp nhớ, nhưng bình yên nào đã đi qua anh thì đều nuôi lớn anh. Và anh biết ơn vì điều đó.
Vinh Thong Nguyen