Cô gái bỏ đi với nỗi buồn kinh niên. Một ngày cuối năm khô khốc. Gió lảng vảng rơi từng vạc vào thinh không, cuộn tròn ngớ ngẩn. Một quán rượu nhỏ, tàn tạ, xập xệ. Vài con người dật dờ, bàn ghế hỗn độn. Tiếng nói cười vút lên, chóng vánh lại im bặt. Một chút gì váng vất (chờ đợi) thâu tóm tất cả.
1 |
Đêm ngoài kia rõ ràng, thổn thức. Sau màn kính mỏng đẫm nước, cô gái nheo mắt lại, ngắm nhìn thị trấn một lần nữa. Hoang tàn, xiêu vẹo. Cô sẽ đi, đi khỏi và có thể chẳng bao giờ trở lại. Vùng quê mê man này đang dần bị chối bỏ. Đô thị, đèn và màu long lanh cám dỗ từng ngày những thanh niên trẻ, hút lấy từng gợn sự sống nhoi nhóp. Bao nhiêu con người từ thị trấn này ra đi, ngần ấy mặt người chưa từng trở lại. Ngủ một giấc dài và ngày mai để sau lưng tất cả. Chối bỏ ký ức vì tham vọng, ước mơ.
Bước khỏi quán rượu, cô muốn nghe đêm thở. Vali, rượu gạo, mũ cói rộng vành, cứ như thế cô đi, lê lết. Khi mặt trời mọc, cô không còn thuộc về vùng quê này nữa, không bao giờ có thể (lại) nhấm nháp thức rượu trong trẻo, xinh tươi.
Tiếng harmonica chảy tràn tâm tưởng. Một câu chuyện nào đó cô đã từng nghe.
Phải rồi, cô muốn gặp ông ấy… Ông già giữ ga thổi harmonica. Làm ơn nhắn lại giùm ông lão cô sẽ về hát Comme toi…
Cũng chẳng rõ câu chuyện ấy cô nghe bao giờ, ai kể hay (vẫn) một giấc mơ. Chỉ còn mắc kẹt trong suy nghĩ một nhà ga cũ, tiết tấu tâm trạng, tiếng harmonica vướng lại trong khí ẩm của những ngày lặng lẽ. Cô đang mặc một chiếc áo mới và sống trong thời đại phân mảnh, đầy xao lãng. Dõi theo suy nghĩ của mình, cô muốn được bước đi. Cô sợ những cuộc phim âm bản trắng xác, choá mắt. Ký ức của cô, là chối bỏ hay mối mọt thời gian gặm nát? Cũng có thể lắm, vài biến cố cô kinh qua trong đời đã loá sáng, biến ký ức cô thành những cuộn phim âm bản. Cô sợ và ngồi đó, (lại) nói chuyện một mình.
2 |
Huyện đảo trong ngần, tươi mới. Đó đây lả lơi vài thiếu nữ điên, một cánh hải âu và một bầu trời không còn khí ẩm. Những con sóng ngu đần vỗ bờ liên tục, đệm ào ào trên nền vĩ cầm du dương, nhức buốt. Cô gái đứng đó, nghiêng người mê dại với cây vĩ cầm. Chẳng ai rõ cô đàn gì, một thứ thanh âm kỳ dị, đầy ma lực (chen lẫn những nụ cười). Người ta bảo cô điên vì mắc chứng thèm âm nhạc.
Thế nhưng với cô vĩ cầm đâu đơn giản chỉ là âm nhạc. Nó là tâm hồn, là cái tôi. Ngay lúc này, như những đợt sóng, nó trượt dài cùng cô. Chỉ tiếc con sóng cuối không kịp xô bờ – vĩ cầm vừa dừng lại “bất tử”, im bặt vờ như chấp nhận cái chết “tức tưởi”. Trước mắt cô (lại) là nhà ga cũ và một tiếng harmonica vừa kịp vút lên. Cây harmonica đó một lần cô đã từng đánh cắp. Cô giật nó ngay trên tay người giữ ga. Gã cười và để cô đi. Cô khủng khiếp đến nỗi ném cây harmonica vào gã và chạy mất. Từ đó chưa một lần cô xách vĩ cầm trở lại những đường ray cũ.
Nhưng đêm nay, cô lại về đây, đứng giữa nơi này và kéo một bản tình ca vang bóng một thời. Tất cả những vướng víu bay lên, tách ra khỏi tiếng đàn khiến âm nhạc của cô đẹp hơn, trơn nhẵn và tỉnh táo dù hơi buồn.
Vì sao cô đến đây, vì sao là Comme toi mà không là một thứ gì khác (đại loại những tiết tấu mơ hồ, ma lực)? Cô không biết. Tất cả mới đây thôi, là ký ức của cô nhưng đứt đoạn. Cơn trầm cảm kéo dài lại loá sáng, xoá trắng tất cả. Những giai điệu một thời vàng son vừa cướp mất ký ức cô. Tuy vậy cô tin cũng chính nó sẽ dẫn dụ mọi thứ trở về. Bản nhạc được kéo chậm hơn so với tiết tấu thật tạo một cảm giác buồn nôn và nhức buốt ở khớp xương. Đang đến đoạn cao trào thì bỗng dưng những dây đàn rung lạc điệu rồi im bặt dứt khoát. Bỏ lại phong nền harmonica trầm ấm. Tiếng vĩ cầm ấy là thứ giai điệu lấp lánh kiêu hãnh. Nó không cho phép bất kỳ thanh âm nào song hành. Người nghệ sĩ (ấy) càng không thể, khi tiếng harmonica đuổi theo là một cây harmonica cô từng khuất phục.
Làm gì được khi một nghệ sĩ vĩ cầm đang cố tình kéo cho lạc điệu.
3 |
Đêm sâu dần, đen đặc dưới những tiết tấu tím thẫm. Cô xếp cây vĩ, bước về đầu máy hơi nước cũ phía nhà ga. Vẫn là nụ cười ấy, cô từng hãi hùng. Nhưng ngày mai cô đi xa, cô muốn một lần nhìn thẳng vào mắt gã thay vì bỏ chạy (như một con ngốc). Cô tin dưới mái tóc nâu nhẹ có thể là một ánh mắt rất đẹp.
Gã pha cho cô cốc trà nóng. Xo người trong góc tối, gã lau cây harmonica bằng nỉ đỏ. Bên ngoài trời trở gió, quất mạnh vào những vuông kính.
Comme toi que je regarde tout bas
Comme toi qui dort en rêvant à quoi
Cô khẽ hát theo tiếng kèn của gã. Chỉ hát thôi, không kéo đàn. Cô đã bảo vĩ cầm của cô mãi không bao giờ có thể hoà hợp cùng harmonica của gã.
Cô lại thấy biển và hải âu. Những con sóng ngu đần vỗ bờ liên tục, đệm ào ào trên nền harmonica trầm ấm.
4 |
Mùi mốc và mùi thời gian cũ xộc vào mũi, phá vỡ một trong những giấc ngủ thơm và bình yên nhất cô từng có. Một giấc ngủ sâu không mơ, không vết cắt và không đánh mất ký ức. Đã một thời gian dài cô luôn khó bắt đầu một giấc ngủ tự nhiên. Thường vẫn vì mệt nên ngủ thiếp đi. Cô luôn sợ khi cô ngủ ký ức một ngày qua của cô lại vụng mất.
Nhưng hôm nay khác, sau giấc ngủ dài cô nhớ rất rõ, rất rõ. Về một bản nhạc trước đây cô chưa từng chơi, cây harmonica, người giữ ga và một câu chuyện trong tâm tưởng. Tất cả khép lại với sóng, hải âu và vị biển.
– Sắp đi à? Cũng như những người khác. – Gã cười nhếch mép.
– Những người khác?
– Phải, những người đã bỏ thị trấn mù sương này.
– … và không trở lại! – (nhoẻn môi cười) – Sao nghe cay độc thế?
Một khoảng lặng lửng lờ sau câu hỏi, hai người nghệ sĩ im lặng như vừa chợt chạm vào vết đau của nhau.
– Cây harmonica…, à, ừm, ý tôi là… một ngày cách đây rất lâu.
Cô chen ngang – Tôi đói lắm, trước khi cho cái gì vào bụng tôi e mình không thể kể cho anh một câu chuyện dài.
– Đói? … Rượu hả?… Hừm (gã khịt mũi), một câu chuyện dài.
Cô lặng lẽ bước phía sau gã. Trời cuối năm mây nhè nhẹ thả những cuộn gió dịu ngoặt cuốn lấy người đi đường.
5 |
Nghe đâu người ta bảo gã là con hoang. Hơn hai mươi mấy năm còn gì. Ngày ấy ga thưa người nhưng vẫn còn hoạt động. Một sớm mù mịt, ông già giữ ga nhặt được gã trên một đường ray cũ.
Chẳng ai biết cha mẹ gã, chỉ biết đó là tác phẩm của một cuộc tình vụng trộm. Mà cái thị trấn này bé lắm. Người ta truyền tai nhau, chính ông già giữ ga là cha gã. Và gã được tạo ra cũng ở một góc nào đó trong nhà ga này. Những lầm lỗi tuổi trẻ – một thời hoang lạc. Rất lâu sau cái chết của người đàn bà được cho là mẹ gã, chẳng còn ai mảy may nhắc đến cuộc tình vụng trộm ở thung lũng nhà ga. Cũng chẳng ai biết rõ người đàn bà ấy chết như thế nào. Người bảo treo cổ, người kêu tự vẫn mà chung qui là tự tử.
Gã đã từng đi nát cái thị trấn bé nhỏ này chỉ để tìm ra tên người đàn bà ấy nhưng chẳng ai còn sống để nói cho gã hay. Chỉ một người duy nhất gã có thể hỏi – ông già giữ ga – người đi qua suốt ấu thơ trong gã. Nhưng một ngày toa xe cũ lật úp và sự thật với gã trở thành thứ ảo tưởng ngọt ngào đầy con nít.
Từ hôm ấy, chức vị giữ ga thản nhiên mặc định cho gã. Cũng ở nhà ga này, cuộc sống của gã đều đều trôi. Những buổi chiều, mùa rét, bầy chim thiên di và tiếng harmonica (thứ duy nhất gã thừa hưởng từ “cha” mình).
Thỉnh thoảng trong khí lạnh, người ta vẫn nghe (từ thung lũng nhà ga) cầm giữ tiếng harmonica thổi những bản nhạc Pháp một thời vàng son.
Comme toi Comme toi Comme toi Comme toi…
Comme toi Comme toi Comme toi Comme toi…
Comme toi que je regarde tout bas
Comme toi qui dort en rêvant à quoi
Comme toi… Comme toi… Comme toi… Comme toi…
Câu chuyện trong tâm tưởng trở về. Nhưng nhất thiết không phải là cuộc tình vụng trộm ở thung lũng nhà ga. Cũng chẳng rõ, ký ức cô vỡ vụn và chắp nối quá nhiều lần. Đến nỗi cô từng hoài nghi một lần nào đó cô đã xếp nhầm vị trí của chúng. Điều cuối cùng cô nhớ là ông già giữ ga đã chết trước khi người ta để ga hoạt động trở lại như một trạm dừng chân cho những người hoài cổ.
6 |
Tiếng vĩ cầm trưa mỏng và mãnh len lỏi trong gió ẩm. Cô sẽ ở lại chỗ gã một ngày nữa. Bình minh cô đi. Đi về phía đông. Một nơi nào đó mọi thứ đang chờ cô. Những ký ức rong ruổi, cha mẹ cô và vị biển, cô tin như thế.
Nhưng trước khi bắt đầu tất cả, cô muốn ngủ một giấc nữa thơm và bình yên.
7 |
Cơn mơ lưng chừng đập vỡ giấc ngủ đẹp. Có tiếng ai bảo cô đừng đi, đừng đi. Lại nữa rồi, chứng trầm cảm. Không, đó là giấc mơ của gã. Cô nhổm người pha cho mình một cốc trà. Khi cô trở lại, gã đã tỉnh giấc, ngồi thu lu với mảnh nỉ đỏ trong tay. Lặng lẽ, cô thu dọn hành lý. Có gì nhiều, vali rỗng chỉ mỗi cây vĩ cầm, vài bộ quần áo và một ít tiền lẻ.
– Đi thật à!
– Mà này, … À không, hình như nợ tôi một câu chuyện. Một câu chuyện dài!
– Một câu chuyện dài, hai đêm trong toa xe thơm mùi mốc và một bữa trưa ra hồn, … còn gì nữa không?
– Hết rồi, hai con người xa lạ thì có gì để ràng buộc nhau ngoài những lời hứa và sự biết ơn.
– Có lẽ thế! – Cô cười nhạt nhòa – Mà thôi, tôi đi, tạm biệt.
Cô im lặng kéo vali bước khỏi thung lũng nhà ga. Gã theo phía sau cô, nhanh dần. Cô đứng lại chờ gã. Họ vòng tay ôm lấy nhau thật chặt. Vội vã, vồ vập nhưng ấm và nồng, họ trao cho nhau nụ hôn đầu tiên trong đời mình.
Mái tóc cô rối cả rồi đây trong vòng tay gã. Sau những vệt tóc nâu nhẹ, gương mặt gã sáng và một đôi mắt rất đẹp. Nhưng nhanh chóng, cô tách mình khỏi gã. Cô bước đi, đi về phía mặt trời. Tại cái thị trấn mù sương này, cô đã sống qua những đau đớn cùng cực nhất của cuộc đời. Mọi thứ thoi thóp, ám ảnh nhiều. Cô phải đi, khi nào tâm hồn và tiếng vĩ cầm của cô thực sự bình yên cô sẽ trở về. Kể cho gã câu chuyện dài, kéo bản tình ca vang bóng một thời trên nền harmonica của gã. Lôi gã ra khỏi nhà ga cũ cho một gia đình nhỏ và những đứa con.
Trước mắt cô, thung lũng nhà ga mờ dần, mở ra một ra một con đường sáng choang. Cô đi trên đó, bước thẳng về phía trước, không vướng bận, không muộn phiền. Khi xe tải chở hoa từ nông trại lao nhanh tới, đè lướt qua người cô, cô lại thấy câu chuyện về ông già giữ ga váng vất. Một cánh hải âu và bầu trời không còn khí ẩm. Những con sóng ngu đần vỗ bờ liên tục, đệm ào ào trên nền vĩ cầm réo rắt cùng tiếng harmonica trong trẻo, xinh tươi.
Mọi thứ thuộc về cô vỡ tan thành trăm nghìn mảnh, bay lên lấp lánh, long lanh. Phía trên cao một đàn chim thiên di ùa đến, mỗi con một mảnh vỡ, chúng cắp đi. Nếu một lúc nào tâm hồn cô tĩnh thật sự thì chính là lúc này. Khi ký ức được giải phóng hoàn toàn, cô thấy mình nhẹ và bình yên. Sẵn sàng cho giấc ngủ sâu, cô nhoẻn một nụ cười.
Bão
2 giờ 50, chiều 05 / 01 / 2008
[Nguyen Vinh Thong]
1 |
Đêm ngoài kia rõ ràng, thổn thức. Sau màn kính mỏng đẫm nước, cô gái nheo mắt lại, ngắm nhìn thị trấn một lần nữa. Hoang tàn, xiêu vẹo. Cô sẽ đi, đi khỏi và có thể chẳng bao giờ trở lại. Vùng quê mê man này đang dần bị chối bỏ. Đô thị, đèn và màu long lanh cám dỗ từng ngày những thanh niên trẻ, hút lấy từng gợn sự sống nhoi nhóp. Bao nhiêu con người từ thị trấn này ra đi, ngần ấy mặt người chưa từng trở lại. Ngủ một giấc dài và ngày mai để sau lưng tất cả. Chối bỏ ký ức vì tham vọng, ước mơ.
Bước khỏi quán rượu, cô muốn nghe đêm thở. Vali, rượu gạo, mũ cói rộng vành, cứ như thế cô đi, lê lết. Khi mặt trời mọc, cô không còn thuộc về vùng quê này nữa, không bao giờ có thể (lại) nhấm nháp thức rượu trong trẻo, xinh tươi.
ÔI, sao mà đọc lại thấy cái truyện này dở quá không biết.
không đến nỗi quá dở mà :”)