Nỗi nhớ dài
Như hàng dãy những giấc mơ nối tiếp
Mỗi giấc mơ là một khoảng đời lạc nhịp
Mỗi giấc mơ là một lần mong được hóa kiếp
Để thương yêu thỏa lòng
Thương một người mà sao cứ phải đứng trong bóng tối
Nhìn vào lòng bàn tay trắng xóa
Thương một người mà sao cứ phải cúi đầu
Để nước mắt rơi nhanh không nhạt nhòa
Để nỗi đau đừng tha thiết, mặt người đừng xanh xao
Thương cực cùng nhưng không thể đến với nhau thì khác nào vừa mua một vé đến địa ngục
Đường xa vạn dặm
Địa ngục chưa tới có khi đã chết giữa đớn đau
Những con người yêu thương nhau mà tránh không nhìn vào mắt nhau
Vì sợ buồn đau
Vì sợ những ngày sau đời là giông bão
Chiều mưa sóng gió
Một con người ngồi ở trạm chờ xe buýt trên xa lộ nhớ một con người khác đến lịm đi
Mưa bạt vào mặt, vào ngực áo, mưa trắng những đầu ngón tay
Nhớ một giọng nói ấm, nhớ một bàn tay mềm, nhớ những tan tầm mưa ngồi sau tấm lưng rộng
Người đi đường vòng, kẻ ngồi sau lòng khấp khởi
Tan tầm mưa dịu vợi
Hạnh phúc giữa đời, ngắn ngủi và mong manh
Ôi những con người đang hằng ngày lướt qua nhau rất nhanh
Nhưng luôn biết trân trọng phút giây bên nhau ít ỏi
Chào tạm biệt nhau không nửa lời nói
Nghe lòng khóc cười
Nghe tim tê tái
Tình ngang trái không có chỗ dưới bầu trời này
Vinh Thong Nguyen | Tháng 8 – 2011
“Thương cực cùng nhưng không thể yêu nhau thì khác nào vừa mua một vé đến địa ngục”.
Biết khi nào ta mới có thể yêu? Đường đến địa ngục thì không xa, đường đến tình yêu thì vạn dặm…
^^, cuộc sống là thế