Phanxico, M7 và Unstoppable


 

Cạnh nhà anh là tu viện Phanxico. Những sáng nắng lạnh thế này cứ muốn đứng mãi ở sân sau, tựa vào cửa đốt một điếu M7, thả mình chìm trong ánh sáng.

Những vòng khói lặng lờ.

Những vệt nắng loang lỗ chiếu xuyên qua khu vườn của tu viện.

Vài con chim nhỏ kêu tíu tít.

Cầm trên tay đầu lọc thuốc còn ẩm khuôn miệng, mấp môi hát khẽ vài câu.

Thôi mình đi, còn trông chờ chi

Kỷ niệm chỉ thêm xót xa mà thôi, mộng đã tàn rồi!

Quên sầu đi, còn đâu biệt ly

Chỉ cần một giây thoát cơn khổ đau, mình sẽ bên nhau!

Mơ mà chi, còn mơ làm chi

Mệng đời độc cay đã xô ta dần đi vào ngõ tối!

Bao cuộc vui, đến trong phút giây mà thôi, cũng tan dần mãi theo dòng đời.

Trong đầu giăng đầy những giai điệu chấp chới, dương cầm nảy từng phím trong thinh không.

 

.

Tự hỏi điều mình cần lúc này là gì?

Một mặt người, một cái siết tay, hay một cái ôm.

Tiền, danh vọng hay chỉ đơn giản là một cái bật lửa đẹp để điếu M7 trên môi tròn vị hơn.

Hình như anh chẳng cần gì cả.

Những con người đến rồi cũng rời đi, mấy ai đủ cần mẫn ở lại bên nhau để mà thấu hiểu nhau. Người ta sống và liên tục đi tìm người giao cảm mà quên mất phải dừng lại để giao cảm.

Tiền bạc và danh vọng sẽ mang lại thỏa mãn, nhưng cái thỏa mãn ấy không lấp đầy được những đêm dài.

Một cái bật lửa đẹp có thể sẽ khiến người hút thuốc thấy “chơi” hơn. Nhưng thực chất anh đâu phải một kẻ nghiện thuốc, anh đâu cần một điếu thuốc ngon. Anh chỉ muốn quanh mình có cái gì đó chuyển động. Thứ anh cần là cảm giác được vuốt ve giữa làn khói tròng trành, là một giao thức để rời bỏ thực tại (ít nhất là trong vài thời khắc ngắn ngủi).

 

.

Nỗi buồn, sự cô đơn nấp khẽ đâu đó trong đời sống luôn sẵn sàng nhảy bổ ra, trèo lên đầu lên cổ, bâu lấy tư duy anh bất kỳ giai đoạn nào trong đời.

Chúng cắt hết mọi mối dây ràng giữ, và để anh rơi.

Vẫn sống và vẫn cố gắng nhưng chẳng biết mình cố gắng vì điều gì.

Như hôm nọ xem Unstoppable của Tony Scott, khi Will dừng được đoàn tàu 777 chở hàng ngàn gallon dầu diesel và phenol lỏng đang lao về phía thành phố Stanton với vận tốc gần 90 km/h, toàn tiểu bang Pennsylvania ghi danh Will như một anh hùng.

Nhưng điều đó có nghĩa gì, ai trong số họ sẽ hàng ngày đồng hành cùng người hùng họ vừa tung hô.

Điều thật sự đáng giá với Will là giây phút anh lấy điện thoại trong túi và thấy cuộc gọi nhỡ từ người vợ mà anh đã đánh mất vì lỗi lầm của mình.

Khi Will bước xuống từ đầu máy 777, vợ anh đã ẵm con trai đứng chờ sẵn.

Đó là phần thưởng vô giá dành cho Will.

Và đó là mục đích cuối cùng của mọi nỗ lực trong đời sống.

 

.

Khi nhìn thấy cuộc gọi nhỡ trên điện thoại của Will, anh vuốt mặt rồi tự hỏi mình đang nỗ lực vì điều gì ?!

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Vinh Thong Nguyen

 

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s