ảo và xa xôi


 

.

Hơn 1 giờ sáng, gửi đi một cái tin nhắn rồi nghe lòng mình lại trật thêm vài nhịp với cuộc đời.

Để máy chạy một bản ballade chậm, phát với Rainy mood.

Đi mãi rồi cũng quay về chốn này. Căn phòng trống trong tiềm thức như một cái nhà kho cũ, chỉ có mình với những yêu thương chân thật nhất dành cho chính mình.

Ở đó, anh sống với những nguyên tắc như chẳng bao giờ nhắc về một cuộc hẹn nếu người hẹn đã quên, chẳng bao giờ hỏi ai đó rằng họ có nhớ anh không.

Khi sự cô đơn trong đời không giết được anh, chúng sẽ làm anh mạnh mẽ hơn.

 

.

Điều anh thích nhất ở bản ballade đang nghe là tiếng thở dài không giấu nổi của nữ ca sĩ ở đoạn dạo outro. Trên bản thu Acoustic, hát với piano, tiếng thở dài những tưởng vụng về ấy hóa ra lại là cái kết hoàn hảo. Không kỹ thuật, không phô trương, duyên.

 

.

Mở cửa sổ, ngước nhìn bầu trời, và cầu mong mọi phiền muộn vụng vỡ.

Mong hạnh phúc đến, cho ai cũng được. Cho anh thì càng tốt, mà cho người kia cũng hay. Để thôi mệt nhoài trong những mong đợi.

 

.

Nhiều khi muốn chọn nụ cười mà sống cho mọi thứ nhẹ nhàng chứ. Nhưng có những lúc đã nhoẻn miệng vậy mà nụ cười cũng không tròn. Không cái này cũng cái khác, những nỗi buồn bám lấy từng ngày trôi như một người bạn đồng hành dày mặt.

Sở dĩ anh gọi “bạn đồng hành” vì thực chất chính những nỗi buồn ấy đã nuôi lớn anh (giữa một cuộc đời quá ít ỏi nguồn vui).

 

.

Phiền muộn thì luôn thật và gần. Còn nhiềm vui, hạnh phúc thì ảo và xa xôi.

Có những thứ ngỡ hạnh phúc, rồi chua xót hiểu ra nào có phải.

Có những khoảnh khắc tưởng là vui, mà có biết đâu mình chỉ đang là một thứ lấp vào khoảng trống trong đời sống ai đó. Như cách mình đang lấy một ai đó khác lấp vào khoảng trống trong đời sống chính mình.

Tàn nhẫn và cay đắng.

 

.

Dễ hiểu thôi khi người ta càng lúc càng chai sạn trước bất hạnh nhưng lại quá mềm lòng với tình thương.

Bởi một khi bản thân đã có những bất hạnh quá lớn, người ta tránh những bất hạnh khác trong cộng đồng.

Nhưng kỳ thực, cái sự quá mềm lòng với tình thương ấy đã là một bất hạnh khác của chủ thể nữa rồi.

Vì tình thương, người ta vội vàng bước qua mọi dè dặt để cho đi nhiều thứ. Sự thiếu cẩn trọng rất thật lòng ấy phần lớn mang đến những bất hạnh khác. Khi họ nhận ra rằng, tình thương mình vừa có được chỉ là một cái gì đó bộc phát mang tính thời điểm, không hoàn toàn dành cho mình.

Và như thế, người ta mang thêm một bất hạnh nữa giữa những ngày trôi.

Và như thế, người ta càng mềm lòng với tình thương.

Và càng bất hạnh.

 

.

Chỉ một lòng thương thật thà mới bẻ ngoặc được vòng lẩn quẩn này.

Có khác nào đang mưu cầu hạnh phúc.

Mà hạnh phúc thì ảo và xa xôi.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Vinh Thong Nguyen

 

6 thoughts on “ảo và xa xôi

  1. cho mình một ngày để tìm ảo và xa xôi đi anh.

    Em cũng đang tìm nó cho mình đây.

    Thích lắm. Cái buồn nhẹ này.

    Cảm ơn anh.

  2. “Có những khoảnh khắc tưởng là vui, mà có biết đâu mình chỉ đang là một thứ lấp vào khoảng trống trong đời sống ai đó. Như cách mình đang lấy một ai đó khác lấp vào khoảng trống trong đời sống chính mình”. tâm trạng cũng đang như bài này. Thích bài này, đọc lại mấy lần, blog này đã lâu rồi mới ghé mà thấy thân thuộc như gặp lại 1 người bạn cũ.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s