Anh thích những buổi chiều thảnh thơi như thế này.
Thích nằm trên giường để nắng chiều rọi xuyên qua cửa sổ.
Anh nằm đó trong tiếng nhạc khe khẽ của Susan Wong, giữa căn phòng đầy chật ánh sáng.
Nắng chảy tràn trên vai anh, trên ngực anh, nắng rọi vào gáy, vào bụng, nắng chui vào rốn.
Cảm giác như cuộc sống ngoài kia vừa nhấn nút “pause” để chỉnh sửa lại vài thứ hỏng hóc.
Nhấc điện thoại gọi cho một người, nói cười, kể lể về cơn mơ tầm phào trong giấc trưa ngắn, về những thứ linh tinh mà chủ yếu chỉ là để được nghe thấy nhau.
Mỉm cười vì lòng bình yên quá.
.
Giây phút này, anh biết mình hiểu hai chữ “tùy duyên” hơn bao giờ hết.
Vất vả “dàn xếp” hạnh phúc để làm gì. Nếu đã là hạnh phúc thì không dàn xếp được, mà nếu đã dàn xếp được thì không phải hạnh phúc.
Đừng tự ru mình trong những huyễn tưởng.
Và đừng để những khao khát bóp chết cuộc đời mình.
Hãy sống và chấp nhận hai chữ “tùy duyên” như một định mệnh.
Thật ra có cố để mà xoay chuyển cũng chẳng được gì bởi vốn dĩ nguyên tắc ở đây là không có nguyên tác nào cả. Bản thân chữ “duyên” đã khó nắm bắt, mà hỡi ôi thêm chữ “tùy” thì mười mươi là không làm được gì nữa rồi.
Người ta cứ sống tốt, sống hết mình và biết chừng mực, thế thôi. Hạnh phúc có đến hay không là “tùy duyên”.
Cố gắng quá để rồi bị hai chữ cố gắng ấy vắt kiệt lúc nào không hay.
.
Những gì anh đang có trong tay mình là chữ “duyên” đưa đẩy.
Những gì xảy ra ngày mai là chữ “tùy”.
Bản thân anh không thể biết chính xác ngày mai.
Anh sống có chừng mực cho hôm nay và biết giữ gìn, thế thôi.
“Ngày mai có gió ngày mai thổi.”
Đừng mong đợi quá nhiều, cũng đừng quá bi quan.
Tình cảm chẳng ai nói trước được đâu.
.
Thế nhé, chúc tất cả một giáng sinh an lành, năm mới đến nhiều may mắn.
Vinh Thong Nguyen
Em cũng đã từng là người đi sắp đặt hạnh phúc, em đã nôn nóng hạnh phúc đến thật nhanh, nhưng rồi sau bao nhiêu thất bại, bao nhiêu cái chặc lưỡi tiếc nuối, bao nhiêu đau buồn tự mình rước vào lòng mình, em đã thôi k còn muốn kiếm tìm nữa. Em chọn cách sống thật tốt, đợi chờ và hy vọng, “hạnh phúc có đến hay không là tùy duyên” mà! :)
Ừ, anh cũng từng như vậy. và thấy hai chữ cố gắng bóp nghẹt mình.
Anh thích những buổi chiều thảnh thơi như thế này.
Thích nằm trên giường để nắng chiều rọi xuyên qua cửa sổ.
Anh nằm đó trong tiếng nhạc khe khẽ của Susan Wong, giữa căn phòng đầy chật ánh sáng.
…
ô, chị cũng thích thế. nhưng thay vì Susan, chị hay nghe Norah Jones
Đĩa Susan e mới đc tặng nên lấy ra nghe, chứ em cũng khoái Norah Jones hơn :)
Nhớ những buổi sáng nói chuyện cùng Mặt Trời.
Là ngừơi đầu đi làm.
Cắm usb vào máy, vài nút đến ‘Killing me softly’.
Tay khẽ nhịp, miết đầu bàn chân, trên sàn, như có ai dìu đi.
Lau nhà và khẽ đứng ngắm máy pha cà phê.
Mày ơi sao tao gọi mày mà ko đc, mày đổi số đt hả