Tôi nhìn vào bức ảnh em chụp ngày em quay lại trường cũ.
Em cười thật tươi.
Khóe môi em, là khóe môi của người em và tôi từng yêu tha thiết.
Người đã mặc kệ em đang một mình bơ vơ trong bệnh viện nơi xứ người để đi hẹn hò với tôi.
Chúng tôi cùng ngồi xem album tôi chụp trong những lần tôi và người ấy hẹn hò, em chỉ vào một bức ảnh giáng sinh rồi cười lớn bảo “lúc này đang quen em nè”.
Rồi em kể cho tôi nghe về món quà đặc biệt người ta gửi sang bên ấy cho em, tôi bảo sự thật thì bạn P của tôi cũng được một cái y chang vậy, chúng tôi nhìn nhau cười lớn.
Cái cười của những kẻ từng yêu cùng một người, cùng một thời điểm, mà không hề biết.
Theo một nghĩa nào đó, chúng tôi không phải tình địch của nhau, chúng tôi thương nhau thay vì ghét nhau.
Sau những cái cười, lòng mỗi người ôm một nỗi cay đắng, chẹp miệng “bỏ đi, thêm một kinh nghiệm nữa trong đời ấy mà”.
Vinh Thong Nguyen