Tôi không hiểu vì sao, dạo này tôi hay nghĩ về một người mà tôi gọi là “người yêu cũ”.
Chúng tôi, hình như chưa bao giờ thật sự yêu nhau.
Chúng tôi, người đến vì mong một cuộc tình, người đến vì chạy theo những xúc cảm nhất thời.
Rồi thứ duy nhất chúng tôi để lại cho nhau là những nỗi đau, mà tôi đồ rằng phần nhiều trong số đó là huyễn tưởng.
Một cuộc tình đầy huyễn tưởng và những màn kịch kết thúc khôi hài đầy huyễn tưởng khác.
Tôi buồn. Rồi tôi giận dữ. Rồi tôi xa lạ.
Rồi tôi thương cảm.
Có lẽ khi đủ trưởng thành hơn, tôi nhìn ra trong con người mà tôi gọi là “người yêu cũ ” đó… còn một giấc mơ.
“Một ngàn người đi qua chẳng ai quay lại
Đêm hết ngày tới nỗi đau đầy vơi
Và ta biết đến bao giờ (biết đến bao giờ) được nắm tay anh người ơi…”
Mình còn một giấc mơ.
Sep 12, 2013
Vinh Thong Nguyen